I
Thơ
Hãi hùng cơn gió
Đậu nhánh lan gầy
Bàn
Ai đã làm thay đổi cơn gió đang hớt hơ hớt hải? Sự dịu dàng tỏa ra từ nhành lan đã chạm tới đất trời.
II
Thơ
Thảnh thơi đi dạo ngoài đồng
Ồ hai thôn nữ ngồi trông nắng chiều
Bàn
Đôi bạn ngồi trông nắng chiều, điềm nhiên an vui như người bảo mẫu ngồi trông lũ trẻ đùa nghịch, chẳng phạm chi đến thánh thần.
III
Thơ
Gió thu khẽ ngáp trên cành
Đêm đen run rẩy trổ nhành mai hoa
Từ trong sâu thẳm mù lòa
Hai con mắt biếc dạ soa khóc thầm
Bàn
Gió thu cứ ngỡ là vô tình, chẳng ngờ lại rơi vào ý tứ của kẻ khác. Quỷ dạ soa không có mắt, nhưng nó nhìn thấy hết.
IV
Thơ
Sư ông thiền bước ngoài đình
Có cô gái trẻ theo rình đằng sau
Sư cười sư nói. Sư đau
Đêm xuân sư ngủ, ruồi bâu khắp mình
Bàn
Lão sư vốn đã quên chữ tình. Cô gái chỉ vì ngây thơ mà gây đại họa. Sự thể thật chả đáng để ruồi bu.