TÀO LAO

'Nguy hiểm' là bản chất hay 'tỏ ra'?

Chuyện thật hôm nọ, một ngày làm việc của tôi ở công ty, cũng vào một ngày mưa phùn.

Mới sáng bạn người Nhật đã bắn mail càu nhàu chả hiểu sao mà bọn mày toàn mắc lỗi cơ bản thế, tao đã trả lời Q&A rồi mà bọn mày vẫn làm sai? Cả lũ loay hoay tìm hiểu một hồi rồi vỡ lẽ, thì ra bạn trả lời là “chẳng phải nếu không làm thế này thì sẽ không đúng sao”. Cách diễn đạt của bạn bay bổng diệu kỳ, nhiều phủ định quá làm chị phiên dịch nhà ta dịch thiếu 1 lần phủ định, ngược mất nội dung. Khổ thân, chỉ còn biết xin lỗi và hứa sẽ triển khai tìm và diệt các lỗi tương tự (các bạn Nhật gọi là “triển khai hàng ngang” - từ này có vẻ là keyword của cty Nhật).

Đã xong đâu, đến trưa bạn sếp bên khách hàng, người mà mỗi lời thốt ra đều là khuôn vàng thước ngọc, lại gửi một cái mail dài ngoẵng. Ngay trước giờ đi ăn trưa. Sếp mà đã gửi mail, lại dài nữa, thì chắc có chuyện gì tày đình rồi. Nên kêu em phiên dịch xinh xắn xử lý ngay, khỏi đi ăn, để anh mua cho cái xúc xích chống đói. Của đáng tội, đọc xong chả ai hiểu bạn nói gì :(. Sếp có khác, ẩn ý sâu xa vãi. Thế là lại phải họp các “key persons” để bàn luận. Người thì bảo chắc ý là này. Kẻ lại nghi ngờ có lẽ là kia. Như mổ bò mà vẫn không xong. Chả lẽ lại đi mail lại hỏi có phải ý mày là này là kia đúng không, thế thì mất chất quá! Đành call bạn kỹ sư đang ngồi phía khách hàng để hỏi. Khổ nỗi bạn đó cũng chả hiểu, mà lại không dám hỏi trực tiếp ông sếp kia, đành đi hỏi dò vài thằng lính của ổng. Rồi loay hoay 1 hồi cũng tạm đoán ý lão là cái lọ cái chai, phân công nhau làm báo cáo giải trình. Bắn xong quả mail “xin lỗi mày nhiều, tao hiểu rồi, bọn tao đang phân tích nghiêm túc mai đúng 10h sẽ báo cáo mày”, đi làm cốc trà đá giải tỏa.

Được nửa chén trà, đang phần phật chém chuyện ĐH Đảng thì bị báo lịch đi phỏng vấn. Tí thì quên mất. Chả là cuối năm có mấy đứa không hài lòng lương thưởng xin nghỉ “vì lý do cá nhân” cần tuyển người thay. Mà cuối năm các dự án đều cong đít chạy deadline, mỗi tôi là nhàn cư, với lại cũng thích trò phỏng vấn (cứ chém gió là thích) nên toàn đứng ra nhận làm. Địa điểm phỏng vấn ở tòa nhà khác nên lò dò lên shuttle bus của cty để qua đó.

Trên đường đi, tôi cứ suy nghĩ mãi về cách trả lời Q&A loằng ngoằng và cách viết mail “ẩn ý” của mấy bạn Nhật. Business nó phải như thế à. “Nguy hiểm” là bản chất hay là “tỏ ra” - cái này do não phải hay não trái bày ra thế nhỉ :D Thế là tôi quyết định 1 thử nghiệm nhỏ: hỏi thêm 1 câu khi phỏng vấn (dĩ nhiên là vẫn phỏng vấn bình thường, chỉ thêm 1 câu vào cuối buổi). “Anh hỏi thêm 1 câu, câu hỏi này nghe có vẻ bình thường nhưng anh muốn em suy nghĩ kỹ. Một cộng một bằng mấy?”.

Bạn thứ nhất cứ ngồi đờ mặt ra không thấy nói gì, một lúc rồi hỏi “ý anh là thế nào ạ, em xin lỗi em chưa hiểu lắm”.

Bạn thứ 2 (bạn gái) chỉ ngồi cười duyên không nói gì. Rồi thôi luôn không trả lời.

Bạn thứ 3 (bạn trai) có vẻ hơi bất ngờ thoáng qua, rồi hùng hổ bảo là “bằng 3”. “Giống như 2 người làm việc phải teamwork để phát huy năng lực nhiều hơn năng lực của từng người cộng lại”. Rồi là ở cty của em thì em teamwork ngon nghẻ thế này thế kia blah blah…

Tối về nhà, đứa con gái đầu đang học lớp 1 ra mở cửa. Tôi buột miệng hỏi “một cộng một bằng mấy, con suy nghĩ thật kỹ hãy trả lời nhé!”. “Bằng hai chứ bằng mấy nữa!!”, nó trả lời ngay tắp lự. Wow, tuyệt vời ông mặt trời!

Giá mà người lớn được như tụi trẻ nít. Haizz.

#sodeep

Nếu bạn thấy hay, hãy chia sẻ. Điều đó động viên tôi viết tiếp.

Chia sẻ click

Các bài khác

Trang chủ

GẦN ĐÂY XEM NHIỀU LINH TINH  × 

Đăng kí thành công

Cảm ơn bạn đã đăng kí.