Gã bước xuống bậc.

Đêm lạnh.

Ánh trăng bàng bạc trải khắp mặt sân.

Một luồng gió khẽ lướt qua tai trái. Gã quay phắt lại.

Ngọn nến Tam Sinh để lại vẫn còn đó. Ánh nến dọi trên bức vách, gió thổi làm bóng nến chập chờn nhảy nhót một vũ điệu ma quái. Tấm thẻ bài vẫn hờ hững trên mặt đá.

Gã lặng lẽ quay đi. Nén một tiếng thở dài. Đâu đó, từ phía Thiên Quang Tự, vọng lại một tiếng cú đêm.

Một luồng gió vụt qua bên tai phải. Gã đặt tay lên đốc kiếm, nhìn trừng trừng.

Ngọn nến vẫn đang cháy. Chỉ còn một nửa.

Gã bất giác thấy rùng mình.

Một nửa ư, một nửa ư, lẽ nào chỉ có thế?

Kể từ cái buổi gặp gỡ bên sông Hàn, đến giờ đã bao lần nhạn tụ về trên đỉnh Ngọc Lão, bao mùa phong phủ đỏ dốc Bích San, vầy mà không đêm nào gã không hình dung rõ mồn một khung cảnh ấy như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Vầy mà ngay thời khắc này, những lời của lão già cổ quái kia như khoan vào óc gã. Đâm vào ngực gã. Bóp nghẹt tim gan gã. Gã tưởng như, mình vừa mới bước ra khỏi một giấc mơ.

Chỉ còn biết bàng hoàng.

Một luồng gió vụt qua trên đỉnh đầu. Chiêu Phong bật dậy, mắt loé hung quang, hú lên một tiếng lạnh lẽo.

Kiếm khí loang loáng như dệt kín mặt sân.

Cuồng nộ.

Đau thương.

Si hận.

Ngọn nến chỉ còn leo lét. Những giọt sáp chảy dài. Thật dài. Ngoằn nghèo như những vệt mủ lở loét đang loang ra trên chân giá bằng đồng.

Ánh trăng vẫn bàng bạc, trải lên cành cây, phủ nơi chái gỗ nơi đầu hồi, loang ra lấp loáng mặt Du Trì, và quét một lớp tinh quang lặng lẽ u tịch lên cả Quy Nhạn Trang vẫn đang chìm trong an mộng.

Duy chỉ có một dáng hình thanh tân nọ, là vẫn đang ngẩng lên nhìn chòng chọc, luồng mục quang bi thương mà lạnh lẽo như muốn xuyên thẳng qua làn mây kia để dõi tới ông trời. Chất vấn. Hoài nghi. Bất lực.

Không biết đã bao lâu, cho đến khi hán tử tội nghiệp ấy ngoảnh mặt nhìn về phía Quy Nhạn Trang. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng hắn còn chứng kiến khung cảnh này.

Gió lại thổi tới mạnh hơn, cái chuông gió nơi Kim Vân Các khẽ đung đưa lảnh lót. Bóng áo xanh lặng lẽ khuất xa, thân thủ ảo diệu mới đó còn đây giờ đã mất dạng trong nghìn bóng tùng sáng tối loang lổ của Diên Trạch Lâm.

Dưới ánh trăng, trong tiếng cú kêu, trên nền gạch, chỉ còn những nét khắc dài, chằng chịt, khô khốc, vỏn vẹn ghép thành hai chữ:

Tiểu Thanh.

Tiếng chuông gió cứ mãi ngân nga, phần như tiếc thương, phần như hờn trách.

Từ sau ngọn giả sơn, hai bóng đen lặng lẽ bước ra.

Bóng bên trái to cao lừng lững, bóng kia thì nhỏ nhắn và mảnh khảnh.

Một giọng cười cất lên, cả trầm đục, cả ẩn tàng kim khí:

Khà khà, phen này nhất định sẽ được thưởng lớn. Hoàng cô nương, cô nghĩ thế nào? Phi vụ này đúng là chả cần nhọc công vẫn có kẻ dâng lên tận miệng. Giáo chủ xem ra quá đề cao thằng nhãi Chiêu Phong đó rồi.

Yên Nhiên trầm ngâm xem xét những đường kiếm nên trền gạch, lòng không khỏi gợn lên một chút xót xa, khẽ khàng đáp:

Đừng nói xàm. Vẫn còn một việc cần làm. Lập tức liên lạc với Vạn Tử Liên. Tối nay, chúng ta sẽ lên đường.

Hai bóng đen lướt đi loang loáng, thoắt chốc đã mất hút về phía Trúc Đài Sơn.

Trăng vẫn quét ánh sáng dịu dàng của nó lên mặt sân, giờ càng thêm vắng lặng.

Nến đã cháy hết tự lúc nào, chỉ còn cái giá nến trơ khấc và lạc lõng.

Bỗng từ tán của cành tùng nơi tiếp giáp với chái hiên, một bóng nhỏ nhảy xuống, nhẹ nhàng tĩnh lặng như một chiếc lá rơi. Kẻ ấy chậm rãi tiến về phía bậc thềm, cúi xuống nhấc chân giá lên và xem xét, rồi chừng như tìm thấy điều gì, kẻ ấy thốt lên một tiếng nhỏ, trong nỗi ngạc nhiên dường như có cả chút niềm kinh dị.

Kẻ đó lại quay nhìn về phía Trúc Đài Sơn, rồi lại về Diên Trạch Lâm, ngẫm nghĩ ra chiều rất lung, sau cùng, chừng như đã quyết định, hắn đặt chân giá về đúng chỗ cũ, trước đó cẩn thận cạo một chút nến còn sót gói vào một tấm khăn nhỏ nhét vào trong ngực, rồi cũng nhẹ nhàng như lúc xuất hiện, hắn nhún chân chảy lên một tán tùng, và cứ thế nhảy giữa các tán tùng mà tiến về phía ngọn Trúc Đài.

“Hừ, không ngờ lão giặc trời đã kịp đặt chân đến Trung Nguyên, mà thằng nhóc tiểu tử kia có liên hệ gì với Thanh Nhi, ta nhất định phải tìm ra” Vừa nghĩ Cung Bảo Chân vừa đạp mạnh chân, thân thủ lao đi vun vút mà xem ra nhẹ nhõm như một chú sóc bay. Công phu khinh công này, xem ra 3 nhân vật xuất hiện trước hắn không thể nào sánh nổi.

Lời bạt

Trên là một đoạn tôi bịa ra mô phỏng phần nào đó phong cách Cổ Long.

Dù tôi thật ra lại không phải fan của tác giả này, tôi thích Kim Dung hơn một cách gần như triệt để so với các tác giả khác.

Tuy nhiên gần đây tôi có nói chuyện với một người về một phim mà theo người ấy có lấy cảm hứng từ Cổ Long. Nếu đúng vầy, thì tui thấy kể ra dù về mặt execution thì Cổ Long hơi bị predictable, song cũng ko phải ko có chỗ đáng tán thưởng. Và vì tui rất thích phim đó, vầy nên tiện nhân hôm nay là ngày sinh Cổ Long, thì chém gió thêm một đoạn làm cớ mai tạo top nhờ các bạn fan Cổ Long khai nhãn khai tâm. Có lẽ biết đâu đấy, sau khi hiểu vì sao người ta yêu mến Cổ Long, lần này tui sẽ chịu khó đọc lại ông và tìm ra vài thứ hay ho ( :

Thảo luận trên Linkhay (62 bình luận)

Avatar tác giả

Bài của khách

Tác giả: Bác sỹ G

Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả và không nhất thiết trùng với quan điểm của Blog Măng cụt.

Viết cho Blog Măng cụt

BẠN ĐÃ ĐỌC CHƯA?

Cùng tác giả

1. Sex sells. And ... does twice as better.
2. Different is the next Conventional ...