Vẫn còn lẩn khuất
Chút u buồn của mùa thu năm trước
Trong mắt lành xưa cũ người dưng

Một thủa yêu vàng sắc lá
Yêu tím phông trời yêu biếc triền đê
Yêu đến trăng sao cũng mệt nhoài ánh sáng
Đến rụng rời hoang hoải mùa thu

Phải rồi, năm ấy mưa nhiều quá
Lạc mất lời thề trong tê tái heo may
Sụt sùi khóc bóng ngâu nơi đọt cỏ

Em dấu cả mùa thu trong khóe mắt
Để tôi tìm ngun ngút gió miền xa
Hồn vía cỏ rơi tận cùng xưa cũ
Đi trọn tình yêu tôi bắt gặp đơn côi

Chút dư cảm găm mình trong ký ức
Bỗng một chiều vỗ cánh hóa xôn xao
Thu vẫn thế, xanh trời tím gió
Chỉ tình yêu vàng rụng dưới chân người

Trích TƯ DUY S